ĐỜI SỐNG VÀ THỜI THẾ CỦA VUA DAVID
Tội
lỗi trên các nơi cao
II Samuên 10-11
Khi chúng ta gặp
David trong phân đoạn Kinh Thánh hôm nay, ông đang ở trên đỉnh cao quyền lực của
mình. Đức Chúa Trời đã dấy ông lên từ ràng chiên, lập ông làm vua trên cả Israel . Đức
GIÊHÔVA đã chúc phước cho ông rất lớn. Trong chương 7 chúng ta học thấy Đức
Chúa Trời đã lập một giao ước với David dựng lên cho ông một nước cho đến đời đời.
Tất nhiên điều nầy đã được ứng nghiệm nơi "Con Vua David", là Đức Chúa
Jêsus Christ. Hòm giao ước đã được đưa về thành Jerusalem . Nhiều nhạc công và ca sĩ đã được
biệt riêng ra hướng dẫn cả nước vào sự thờ phượng chung. Mọi kẻ thù ở chung
quanh đều bị bắt phục và bị đánh bại. Mêphibôsết, con trai Giônathan đã được
triệu vào cung David như một minh họa đáng ghi nhớ cho ân điển. David khi ấy
khoảng chừng 50 tuổi. Ông lên làm vua khoảng 20 năm. Ông đã lên tới đỉnh cao của
sự thành công. Từ đỉnh cao vời vợi nầy, ông đã lao vào tội trọng. Ông phạm tội
tà dâm. Ồ, kẻ mạnh sức mau sa ngã là dường nào!
Tà dâm, chúng
ta không dùng từ ngữ nầy nhiều, có phải không? Chúng ta gọi đó là một chuyện tình. Tôi được nhắc
nhớ về lời lẽ của Farrar từ quyển sách Point Man do ông viết.
Chúng
ta bỏ đi lối nói phi thực tế đi . Chúng ta hãy đặt những lá bài của mình lên
bàn. Chúng ta gọi tà dâm theo đúng nghĩa của nó. Trong cuộc chiến của gia đình,
tà dâm là phản bội. Thế nhưng chúng ta không gọi nó là phản bội. Chúng ta đã
phát triển một từ rất tao nhã, tinh vi hơn. Tà dâm là một chuyện tình. Khi một
người đờn ông bỏ vợ con mình để đi theo một người đờn bà khác và hành động bốc đồng
giống như một cậu bé học trung học ở ngày hẹn hò đầu tiên của mình, đây không
phải là một "chuyện tình" đâu! Đó là tà dâm… Một chuyện tình…
Từ ngữ ấy có một chiếc nhẩn xinh đẹp, sáng láng, rộng rãi… Chắc chắn đây không
phải là một từ ngữ bị tra xét giống như chữ tà dâm. Từ ngữ “chuyện tình”
rất mượt mà và chẳng có gì ngăm doạ hết… Khi tôi còn là một đứa trẻ, tôi thường
đi hội chợ lắm. Chúng tôi có dư thì giờ để ăn kẹo, cỡi ngựa đu quay, và dự các
trò chơi trong lều có mái vòm. Khi quí vị đi hội chợ, quí vị để lại mọi trách
nhiệm của cuộc sống đời thường lại sau lưng, ít nhất trong trong vài giờ đồng hồ.
Cuộc sống có nhiều trò chơi giống như trong một hội chợ. Có thể đấy là lý do tại
sao chúng ta gọi tà dâm là một chuyện tình. Nó để lại sau lưng mọi trách nhiệm.
Mặc dù tư tưởng của Farrar về tà dâm rất sắc sảo, chúng ta hãy xét qua
Kinh Thánh nói gì về tội lỗi không ngay thẳng nầy. Trong luật pháp, Đức Chúa Trời
rất là dứt khoát. Tà dâm không nên dung dưỡng. Tội lỗi ấy nằm trong Mười Điều Răn:
"Ngươi
chớ phạm tội tà dâm" (Xuất Êdíptô ký 20.14). Còn nữa, ở dưới luật
pháp, những kẻ phạm tội tà dâm đều bị xử tử: "Khi người ta gặp một
người nam nằm cùng một người nữ có chồng, thì người nam luôn với người nữ, cả
hai đều phải bị chết. Ấy, ngươi sẽ cất sự ác khỏi Y-sơ-ra-ên là như vậy" (Phục truyền
luật lệ ký 22.22; đối chiếu Lêvi ký
20.10).
Mỉa mai thay, Solomon, con trai David, do Bátsêba sanh ra, là người đờn
bà mà vua đã phạm tội tà dâm cùng, lại được Đức Chúa Trời cảm thúc để viết ra lời
lẽ khôn ngoan về sự cám dỗ của tội lỗi về tình dục. Châm ngôn 5-7 mô tả sự điên
cuồng của tội ấy. Cho phép tôi chia sẻ mấy câu chọn lọc:
“Hãy
uống nước hồ con chứa, và nước chảy trong giếng con. Các nguồn của con há nên
tràn ra ngoài đường, và các suối của con tuôn nơi phố chợ sao? Nó khá về một
mình con, chớ thông dụng nó với người ngoại. Nguyện nguồn mạch con được phước;
Con hãy lấy làm vui thích nơi vợ con cưới buổi đang thì, như nai cái đáng thương,
và hoàng dương có duyên tốt, nguyện nương long nàng làm thỏa lòng con luôn
luôn, và ái tình nàng khiến cho con say mê mãi mãi. Hỡi con, lẽ nào con mê mật
người dâm phụ, và nâng niu lòng của người ngoại? Vì các đường của loài người ở
trước mặt Đức Giê-hô-va; Ngài ban bằng các lối của họ. Kẻ hung dữ sẽ bị gian ác
mình bắt phải, và bị dây tội lỗi mình vấn buộc lấy” (Châm ngôn
5.15-22).
“Lòng
con chớ tham muốn sắc nó, Đừng để mình mắc phải mí mắt nó. Vì tại kỵ nữ có người
nông nổi chỉ còn một miếng bánh mà thôi; Người dâm phụ vẫn lừa sẵn linh hồn quí
báu. Há có người nào để lửa trong lòng mình, mà áo người lại chẳng bị cháy sao?
Há có ai đi trên than lửa hực, mà chơn minh lại chẳng bị phồng chăng? Kẻ nào đi
tới cùng vợ người lân cận mình cũng vậy; Phàm ai đụng đến nàng ắt chẳng được khỏi
bị phạt” (Châm ngôn 6.25-29).
“Kẻ
nào phạm tội ngoại tình với người đờn bà, tất vô tâm vô trí: Ai làm như vậy, khiến
cho linh hồn mình bị hư mất. Người ấy sẽ bị thương tích và khinh bỉ, sự sỉ nhục
người sẽ chẳng bôi mất đi” (Châm ngôn 6.32-33).
Trong chương 7, Solomon đã phác hoạ ra tội tà dâm giống như một kỵ nữ
tinh ranh dụ dỗ những gã đờn ông dại dột lên giường với nàng. Hãy lắng nghe phần
mô ta sống động về mọi hậu quả của tư dục:
“Nàng
dùng lắm lời êm dịu quyến dụ hắn, làm hắn sa ngã vì lời dua nịnh của môi miệng
mình. Hắn liền đi theo nàng, như một con bò đến lò cạo, như kẻ ngu dại bị cùm dẫn
đi chịu hình phạt, cho đến khi mũi tên xoi ngang qua gan nó; như con chim bay a
vào lưới, mà không biết rằng nó rập sự sống mình…Vì nàng làm nhiều người bị thương
tích sa ngã, và kẻ bị nàng giết thật rất nhiều thay. Nhà nàng là con đường của
âm phủ, dẫn xuống các phòng của sự chết” (Châm ngôn 7.21-23,
26-27).
Tân Ước rất dứt khoát trong sự đoạn tuyệt của nó với tội tà dâm và mọi tội
lỗi về tình dục. Thật là thú vị từ ngữ Hy lạp dịch là "Phi luân về
tình dục" ("thông dâm" – KJV) là porneia từ đó chúng ta
mới có chữ "pornography" (khiêu dâm). Hãy chú ý những điều sứ đồ
Phaolô nói với các tín hữu trong I Côrinhtô 6.15-20.
“Anh
em há chẳng biết thân thể mình là chi thể của Đấng Christ sao? Vậy thì mình có
nên lấy chi thể của Đấng Christ mà làm thành chi thể của điếm đĩ chăng? Đức
Chúa Trời nào nỡ vậy! Anh em há chẳng biết người nào kết hiệp với điếm đĩ, thì
trở nên một xác với nó sao? Vì có chép rằng: Hai người sẽ đồng nên một thịt.
Còn ai kết hiệp với Chúa thì trở nên một tánh thiêng liêng cùng Ngài. Hãy tránh
sự dâm dục. Mặc dầu người ta phạm tội gì, tội ấy còn là ngoài thân thể; nhưng kẻ
buông mình vào sự dâm dục, thì phạm đến chính thân thể mình. Anh em há chẳng biết
rằng thân thể mình là đền thờ của Đức Thánh Linh đang ngự trong anh em, là Đấng
mà anh em đã nhận bởi Đức Chúa Trời, và anh em chẳng phải thuộc về chính mình
sao? Vì chưng anh em đã được chuộc bằng giá cao rồi. Vậy, hãy lấy thân thể mình
làm sáng danh Đức Chúa Trời”.
Phải chăng David hiểu rõ tà dâm là một tội kinh khiếp nghịch lại Đức
Chúa Trời? Dĩ nhiên là ông đã hiểu rõ điều nầy. Có phải ông biết rõ tà dâm là một
sự phản bội cao độ nghịch lại Đức GIÊHÔVA và chính gia đình của ông? Chắc như
thế, ông vốn biết rõ sự ấy. Có phải ông biết rõ tà dâm luôn luôn phải trả một
giá rất, rất đắc? Tôi dám chắc rằng ông cũng dư biết sự thực nầy rồi. Thế thì tại
sao, quí vị sẽ thắc mắc về con người được phước nhứt trong vòng loài người, tấm
lòng của nhân vật vừa lòng Đức Chúa Trời nầy sao lại sa ngã nhanh như thế chứ?
Câu trả lời rất đơn giản, ấy là ông đã dối mình. Câu chuyện trong II Samuên 11
là một câu chuyện không những nói về sự tà dâm, mà còn nói tới sự dối gạt nữa.
David đã tìm cách dối gạt bản thân mình và dối gạt người khác. Bất cứ người chồng
hay người vợ nào phạm tội tà dâm đều là dối mình hết. Bất kỳ một sinh viên, bất
cứ một thanh niên nào dính dáng vào tình dục tiền hôn nhân đều là dối mình hết.
Galati 6.7-8
chép:
“Chớ
hề dối mình; Đức Chúa Trời không chịu khinh dể đâu; vì ai gieo giống chi, lại gặt
giống ấy. Kẻ gieo cho xác thịt, sẽ bởi xác thịt mà gặt sự hư nát; song kẻ gieo
cho Thánh Linh, sẽ bởi Thánh Linh mà gặt sự sống đời đời”.
Chúng ta hãy chia chương nầy ra làm bốn phần. Thứ nhứt David tìm cách dối
mình, kế đó ông tìm cách dối Uri, Giôáp và cả nước Israel .
I. David tìm cách dối mình (11.1-4).
A.
Tìm hiểu sự tình (câu
1).
Câu 1 đề ra bối cảnh bằng cách thuật lại cho chúng ta biết khi ấy là "Qua năm mới,
khi các vua thường ra tranh chiến". Thay vì đích thân mình dẫn
quân đội đi: "Đa-vít sai Giô-áp cùng các tôi tớ mình và cả đạo binh Y-sơ-ra-ên đánh
giặc". Kẻ thù là "dân Ammôn" và quân đội
Israel "vây thành Rápba" là thủ phủ của họ trong
khi David "ở lại Jerusalem".
Vào thời điểm nầy trong đời trị vì của David, ông đang lo quét sạch hết
thảy các bộ tộc dân Canaan ra khỏi xứ Palestine , là tổ phụ của người Palestine ngày nay. Chương 8 mô tả tóm tắt thể
nào ông đã quét sạch hay bắt thần phục người Philitin, dân Môáp, người Xôba,
dân Syri cùng các dân khác nữa. Chương 10 ghi lại cuộc chiến với dân Ammôn.
David một thời đã có kết ước với Vua Nahách và sai những kẻ khóc mướn để giúp
yên ủi con trai của ông ta, là Hanun. Hanun được báo cáo rằng người của David
thực sự là các thám tử nên binh lính của ông đã bị "cạo phân nửa
râu họ" rồi "cắt phân nửa quần áo cho đến nửa thân mình; đoạn cho họ đi về" (10.4).
Đây là một sự sĩ nhục thậm tệ đối với người Do thái. David liền gửi một sứ điệp
đến cho các tôi tớ minh đang trong cảnh xấu hổ: "Hãy ở tại Giê-ri-cô
cho đến chừng râu của các ngươi đã mọc lại; đoạn các ngươi sẽ trở về" (10.5).
Đồng thời David phát động chiến dịch tấn công dân Ammôn. Họ đã thuê quân Syri đánh
trận với họ, thế nhưng hết thảy đều bỏ trốn trước mặt quân của David. Giờ đây,
di tích sau cùng của dân Ammôn còn sót lại trong thủ phủ “Rápba” của họ chính
là thủ đô Amman, của Jordan ngày nay.
Thời tiết luôn luôn tác động vào cuộc chiến. Đặc biệt đây là sự thật
trong thời buổi xa xưa. Mùa đông là một thời điểm không thích ứng để đánh nhau.
Hầu hết các vua đều chọn chờ đợi hết mùa đông rồi mở màn vào mùa xuân và mùa
hè. Khi mùa xuân vừa tới đến "Đa-vít sai Giô-áp cùng các tôi tớ mình
và CẢ ĐẠO BINH Y-sơ-ra-ên đánh giặc". Mỗi người đều
phải ra trận… tất cả trừ ra một: "Nhưng vua Đa-vít
ở lại Giê-ru-sa-lem”.
Tại sao David không ra trận? Chúng ta không biết chắc, nhưng tôi có thể
mạo muội có một vài điều ước đoán. Thứ nhứt, không nhất thiết David phải ra trận
nữa. Giôáp là một lãnh đạo quân sự rất có tài. David đã ủy quyền chỉ huy cho
ông ta. Thứ hai, đây là một cuộc chiến rất mệt nhọc. Hãy chú ý một lần nữa họ "vây thành
Rápba". Một cuộc bao vây gồm có bao vây kẻ thù, cắt đứt mọi nguồn tiếp tế và
làm cho họ bị đói kém. Đây không phải là một việc đem lại sự khích lệ đâu. Thứ ba, có thể tôi cho rằng David đã có một
chút yếu đuối? Ở tuổi 50, ông không phải là hạng chiến binh kỳ cựu, chịu khó chịu
nhọc như ở tuổi 30, khi ông lên ngai vàng. Ông đã sẵn sàng để ra đôi chút thì
giờ.
B.
Đề ra bối cảnh (các câu 2-3).
Hãy chú ý cẩn thận trong câu 2 hết thảy mọi sự nầy đã xảy ra vào một "buổi chiều
kia" khi "David chổi dậy khỏi giường mình". David còn nằm
ở trên giường, chớ không phải có mặt trên bãi chiến trường. Điều nầy có ý nói rằng
David đã đi ngủ rồi vì đêm đã xuống song ông không ngủ được. Tôi nghĩ là ông đã
ngủ suốt cả ngày rồi và "chổi dậy khỏi giường mình" vào "buổi chiều" khi trời hãy
còn sáng. Ông không làm việc nhiều giờ ở bàn giấy lo toan nhiều vụ việc của quốc
gia đại sự. Ông đang lang thang suốt ngày bên bộ đồ ngủ như một kẻ ăn chơi vậy.
Cung điện của nhà vua có lẽ được xây trên một ngọn đồi cao nhất. Ở đây
có thể nhìn được toàn cảnh thành phố ở bên dưới. Thường thì phòng ngủ riêng của
bậc vua chúa đã được xây trên tháp nhỏ cao của cung điện. Rộng rãi trên mái
nhà, chỗ nầy đóng vai trò như một hành lang riêng cho gia đình hoàng tộc và các
thực khách của họ. Khi David ra khỏi giường, ông "đi dạo chơi trên nóc đền
vua", không nghi ngờ chi nữa ông đang thưởng thức buổi chiều mát mẻ với cơn
gió nhẹ của mùa xuân.
Có thể ông đã nghe thấy tiếng nước văng tung toé hoặc nghe thấy tiếng cười
khúc khích của người nữ nào đó. Tuy nhiên cái điều xảy ra trước tiên: "bèn thấy
một người nữ đương tắm". Có thể ông đang ở một góc nhìn thấy được
qua cửa sổ phòng tắm của nàng. Có thể nàng đang tắm trong khu vườn riêng hay
trên mái nhà riêng của nàng. Cho dù là trường hợp nào, David đã tận mắt nhìn thấy
một người đờn bà rất hấp dẫn.
Kinh Thánh không bao giờ cường điệu lắm đâu! Ở đây Kinh Thánh nói rất thực:
"người
nữ ấy rất lịch sự". Nàng thực sự, thực sự rất là đẹp. Tôi cũng để ý ở
đây, ấy là chẳng có một chi tiết nào lớn lao hơn nữa. Đây không phải là một bi
kịch có tính kích động của Hollywood đâu. Đây là phần mô tả những nét chấm phá
của tội lỗi.
Tôi nghĩ chúng ta sẽ sai lầm khi chỉ đổ thừa cho một mình David. Giống
như bao phụ nữ xinh đẹp khác, Bátsêba vốn biết rõ mình rất xinh đẹp. Tại sao
nàng vô ý vô tứ khi để thân thể trần truồng như thế ở một chỗ mà rất dễ nhìn thấy
từ trên mái nhà? Có thể nàng hoàn toàn vô tội vạ, song tôi lại không nghĩ như
thế.
Thưa quí bà, đặc biệt là các cô thiếu nữ, cho phép tôi nói một lời về
tính thùy mị. Đừng ăn mặc loại quần áo nào phô bày thân thể của quí vị hay mời
mọc người ta chú ý vào bản thân mình. Giống như thể quí vị là trong trắng giống
như tuyết rơi kia, quí vị sẽ trở thành cái cớ vấp chơn cho đờn ông ở chung
quanh quí vị bằng cách khiến cho họ phải nghĩ tới các tư tưởng đầy dục vọng.
Roma 14.13 chép: "Vậy chúng ta chớ xét đoán nhau; nhưng thà nhứt
định đừng để hòn đá vấp chơn trước mặt anh em mình, và đừng làm dịp
cho người sa ngã".
Khi David nhìn thấy thân thể trần truồng của Bátsêba, ông đã nhất thời
không làm chủ mình được nữa. Ông đánh mất cảm giác với thực tế đó. Ông quên phứt
mình là vua trên dân sự của Đức Chúa Trời. Ông quên mất mình là tấm gương cho
hàng triệu người. Ông quên hẳn mình là người vừa lòng Đức Chúa Trời. Ông quên bẳng
đi Kinh Thánh đang được che giấu ở trong lòng ông. Ông quên mất mình đã có vợ
và đã có một ngôi nhà đầy ắp con cái. Ông quên không còn nhớ tới Đức Chúa Trời
nữa.
Tư dục đang làm như thế cho chúng ta. Nó khiến cho chúng ta phải quên phứt
điều chi là quan trọng nhất. Đấy là lý do tại sao Kinh Thánh chỉ cung ứng cho
chúng ta một mạng lịnh khi chúng ta sa vào sự cám dỗ về tình dục. HÃY TRÁNH ĐI! I Côrinhtô
6.18 chép: "Hãy tránh sự dâm dục". II Timôthê 2.22 chép: "Cũng hãy
tránh khỏi tình dục trai trẻ". Hãy thoát ra khỏi đó! Hãy
bỏ chạy cho mau! Nếu quí vị không bỏ chạy, quí vị sẽ vướng vào đấy … vấn đề, chỉ
còn là lúc nào mà thôi.
David đáng phải để ý đến trường hợp của Giôsép, ông đã bị vợ Phôtipha dụ
dỗ. Sáng thế ký 39.12 chép rằng nàng "nắm áo chàng mà rằng:
Hãy nằm cùng ta! Nhưng chàng liền tuột áo để lại trong tay người mà chạy trốn
ra ngoài". Quí vị sẽ lý luận với một con rắn chuông đang cuộn
mình sao? Không, quí vị nên bỏ chạy đi. Thú tính về tình dục rất nguy hiểm hơn
cả con rắn độc hại nhất nữa đấy.
Chúng ta không biết David đã đứng ở đó trố mắt nhìn bao lâu, nhưng chắc
phải lâu đủ như ông có thể. Khi ấy, ông "sai người đem nàng đến". Ông đã hỏi thăm
một tôi tớ về nàng và câu trả lời đến: "Ấy là Bát-Sê-ba, con
gái của Ê-li-am, vợ của U-ri, người Hê-tít". Thông thường,
một người Do thái trong thời đó sẽ được nhận dạng chỉ bởi cha hay ông nội của
người (nam hay nữ). Tuy nhiên, người tôi tớ nầy dường như cũng muốn cảnh
báo cho David biết rằng ông đang cho đòi một người nữ đã có chồng rồi. Đúng là
tồi tệ, cha của Bátsêba là "Êliam" cũng như chồng
của nàng là "Uri" cả hai đều là những chiến binh thiện hảo mà ai cũng
biết là những người mạnh sức của David (23.34, 39). Còn nữa, Êliam là
con trai của Ahitôphe, một trong các tư vấn khôn ngoan của David. Hết thảy những
người đờn ông trong đời sống của nàng đều là chi thể trong chính phủ của David.
C.
Phạm tội (câu 4).
Câu 4 chép rằng: "Đa-vít sai người đem nàng đến. Nàng đến nhà
vua và vua ngủ với nàng". Wow! Thật y như thế. Ông đã nhìn thấy. Ông đã
khao khát. Ông đã chiếm đoạt. Toàn bộ sự cố nầy đã diễn ra trong vòng một vài
giờ đồng hồ. Vậy thì cái gì đã khiến cho David nghĩ ông dám phạm một việc như vậy
chứ?
Suốt cả sự việc nầy chúng ta được cung ứng cho vài manh mối về David. Trở
lại ở II Samuên 3 khi David làm vua chỉ trên chi phái Giuđa, ông đã có sáu người
con do sáu người vợ khác nhau. Về sau, khi xứ sở tái thống nhất dưới quyền của
ông, Kinh Thánh chép: "Sau khi Đa-vít từ Hếp-rôn đến, thì còn cưới
thêm những hầu và vợ ở Giê-ru-sa-lem; lại sanh thêm cho người những con trai
con gái khác" (II Samuên 5.13).
Luật Môise đã cấm tục đa thê giữa vòng các vua Israel. Phục truyền luật
lệ ký 17.17 chép: "Vua cũng không nên kén nhiều phi tần, e
lòng người trở xấu xa…". Trong nhiều năm trời David đã không nhìn biết
câu Kinh Thánh nầy. Không nghi ngờ chi nữa, ông đã lấy mấy người vợ vì mục tiêu
chính trị. Những người khác thì rất xinh đẹp, có người hãy còn rất trẻ. Họ rất
mong muốn trở thành vợ của David và sanh ra nhiều hoàng tử và công chúa.
Hầu hết những người đờn ông đều có khuynh hướng tình dục mạnh và David
chắc chắn không phải là ngoại lệ. Tuy nhiên, thay vì xây khỏi tình dục và tìm
kiếm năng lực của Đức Chúa Trời để xử lý với sự cám dỗ, ông đã chiều theo tư dục
của mình. Ông nghĩ phương thức xử lý với khuynh hướng dục vọng của mình là chiều
theo chớ không lẫn tránh nó. Chuck Swindoll viết:
Sự
thật cho thấy rằng cảm xúc tình dục không được làm thoả mãn bởi một hậu cung có
nhiều phụ nữ; cảm xúc ấy ngày một gia tăng. Có nhiều đờn bà không làm giảm
đi sinh lực của người đờn ông, nó còn kích thích sinh lực đó … nó còn khuấy động
sinh lực đó. David, là một người đờn ông với tánh ham muốn tình dục rất mạnh, đã
suy nghĩ sai lầm, muốn thoả mãn tánh ấy, ta phải có nhiều người đờn bà nữa.
Cho nên, khi ông lên làm vua, ông đã thêm vào hậu cung, thế nhưng khuynh hướng
của ông chỉ tăng thêm mà thôi. Một trong những lời dối trá của xã hội đương thời
của chúng ta, ấy là nếu bạn chỉ làm thoả mãn khuynh hướng nầy, thì nó sẽ dịu bớt
đi.
Lấy Bátsêba về cho ông thì chỉ là thêm một người đờn bà trong một chuỗi
dài những phụ nữ thôi. Điểm khác biệt duy nhất, ấy là lần nầy, ông đã lấy một
người nữ đã có chồng, một người nữ đã có chồng là một trong những chiến binh
trung thành nhất của ông. David không muốn lấy nàng làm vợ. Ông muốn sử dụng
nàng. Thế là ông đã xong việc với nàng.
Không có một bằng chứng nào cho thấy Bátsêba đã tranh đấu hay kháng cự.
Có lẽ nàng còn lấy làm vui nữa. Ông là người đờn ông điển trai, già dặn và có
quyền lực. Nàng là một người đờn bà trẻ trung, xinh đẹp. Họ đã cùng nhau tận hưởng
giây phút kín đáo và rồi nàng "bèn trở về nhà".
David đã tìm cách dối lòng mình. Ông đã hành động giống như thể ông đã
phạm tội trọng nầy vào một buổi tối mùa xuân, rồi bỏ qua. Đừng quên, Kinh Thánh
chép: “Chớ hề dối mình; Đức Chúa Trời không chịu khinh dể đâu; vì ai gieo giống
chi, lại gặt giống ấy” (Galati 6.7).
II. David tìm cách dối gạt Uri (11.5-13).
A.
Một vấn đề quá bất ngờ (câu 5).
Câu 4 chép rằng Bátsêba đã ăn ở với David vì "nàng làm sạch sự ô
uế mình", nàng đã hoàn tất chu trình của mình. Câu 5 chép
nàng "thọ thai". Chồng nàng không có mặt ở nhà trong thời
gian nầy. Nàng không có ăn ở với người đờn ông nào khác. Khoảng một tháng trôi
qua, Bátsêba dám chắc rằng nàng đã thọ thai và biết chắc người cha là ai.
Khi ấy nàng "sai người tâu cùng David rằng : ‘Tôi có
thai'" (câu 5). Hãy hình dung sự hoảng hốt đã chạm đến David khi ông đọc
tờ điện tín nầy. Hãy tưởng tượng khối u đã hình thành trong bao tử của ông xem.
Tội lỗi luôn luôn có một bảng giá và luôn luôn đó là một giá rất cao.
David đã làm gì ở thời điểm nầy? Ông đã sấp mình xuống trước mặt Đức
Chúa Trời và công khai xưng tội, dốc đổ tội lỗi và sự xấu hổ của mình trước mặt
một người cha thật nhân từ. Thực vậy, đấy là những gì Kinh Thánh bảo chúng ta
phải làm. I Giăng 1.9 - 2.1 chép:
“Còn nếu chúng
ta xưng tội mình, thì Ngài là thành tín công bình để tha tội cho chúng ta, và
làm cho chúng ta sạch mọi điều gian ác. Nhược bằng chúng ta nói mình chẳng từng
phạm tội, ấy là chúng ta cho Ngài là kẻ nói dối, lời Ngài không ở trong chúng
ta…Hỡi con cái bé mọn ta, ta viết cho các con những điều nầy, hầu cho các con
khỏi phạm tội. Nếu có ai phạm tội, thì chúng ta có Đấng cầu thay ở nơi Đức Chúa
Cha, là Đức Chúa Jêsus Christ, tức là Đấng công bình”.
Deb và tôi dạy mấy đứa con gái của chúng tôi rằng khi chúng chắc chắn phạm
tội và không nghe lời chúng tôi, thì xưng tội là tốt hơn phải nói dối. Chúng sẽ
ở trong chỗ rối rắm. Chúng sẽ đối mặt với mọi hậu quả của các hành vi của mình.
Có lẽ chúng sẽ bị hình phạt. Tuy nhiên, chúng sẽ ở trong chỗ rắc rối tệ hại hơn
nếu chúng tìm cách che đậy tội lỗi của mình với những lời dối trá và gạt gẫm.
Không may, David đã chọn nói dối. Ông tưởng ông sẽ giữ kín điều nầy chẳng
có ai biết, kể cả Đức Chúa Trời. Hêbơrơs 4.13 chép: "Chẳng có vật
nào được giấu kín trước mặt Chúa, nhưng hết thảy đều trần trụi và lộ ra trước mắt
Đấng mà chúng ta phải thưa lại".
B.
Một giải pháp rất sáng tạo (các câu 6-13).
Thay vì rộng mở và thành thật, David đã vạch kế hoạch: một sự che đậy rất
tinh vi. Ông sai người đến gặp Giôáp với lời dặn nầy: "Hãy sai
Uri, người Hêtít, đến cùng ta". Giôáp đã tuân lịnh nhà
vua, nhưng ông cũng tỏ vẽ hồ nghi trong một phút, không biết lý do tại sao vua
lại muốn người chiến binh đặc biệt nầy… nhiều hơn là mình!?!
Khi Uri tuân lịnh đến trước ngôi, David "đã hỏi thăm về
Giôáp và đạo binh có bình an chăng, cùng chiến trận ra thể nào" (câu 7). David không lo về Giôáp hay
quân đội hoặc chiến trận trong lúc nầy. Đúng đây là một sự che đậy. Chắc chắn
Uri đã rất đỗi kinh ngạc tại sao ông một nhân sự tổ chức Lực Lượng Đặc Biệt được
triệu về để báo cáo thay vì Tổng Tham Mưu Trưởng.
David nói với Uri: "Hãy đi xuống nhà ngươi và rửa chơn đi" (câu 8).
Điều nầy không có nghĩa là Uri bị hôi chân! Đây là một cách nói của người Hêbơrơ
có nghĩa là lấy ngay xà phòng, đi tắm cho bản thân thoải mái một chút. Dĩ nhiên
David đã nghĩ Uri và Bátsêba sẽ làm những gì đôi vợ chồng mới cưới làm khi họ đã
bị phân rẻ trong một thời gian. Ông rất mong Uri sẽ ăn ở với Bátsêba theo một
cách như thế để khi đứa trẻ chào đời chín tháng sau đó, ông và mọi người khác sẽ
không ai nghi David là cha nó. Thậm chí David còn gửi cho "một của
ăn" nữa, một giỏ trái cây nhơn ngày trăng rằm kèm theo.
David đã ngủ ngon đêm hôm ấy, lòng lấy làm thoả mãn khi cho rằng mình đã
giải quyết được một vấn đề khá nan giải. Ông đã tức điên lên được khi sáng hôm
sau tôi tớ đến báo rằng "Uri không về nhà mình”, mà đã "ngủ tại
cửa đền vua cùng các tôi tớ vua" (các câu 9-10).
David không thể tin được điều nầy. Ông cho đòi Uri đến rồi hỏi thăm ông
ta. Người chiến binh giải thích mọi suy tưởng của mình trong câu 11.
“Hòm
giao ước, Y-sơ-ra-ên, và Giu-đa, vẫn ở dưới trại, Giô-áp, là chúa tôi, luôn với
các tôi tớ chúa tôi đương hạ trại nơi đồng trống, còn tôi lại vào nhà mình đặng
ăn, uống, và ngủ cùng vợ mình sao? Tôi chỉ mạng sống và linh hồn của vua mà thề
rằng, tôi chẳng biết làm một sự như vậy!”
David không thể tin được điều đó. Hai bàn tay ông không yên định được.
Uri có thể ra đời là một người "Hêtít" nhưng ông là một
người đã cải đạo thành một người Do thái trung thành, chơn thật. Nhà ông ở ngay
trước đền vua. Vợ ông giống như tờ bìa của tờ Sports Illustrated chuyên
quảng cáo áo tắm. Nhưng ông ngủ tại cửa đền vua sẵn sàng tỉnh thức bất cứ giờ
phút nào để phục sự nhà Vua.
Khi ấy David mới chuyển sang kế hoạch B. Ông cho mời Uri vào dự tiệc và "ăn uống tại
trước mặt mình". Quí vị nhìn thấy David đang dỗ dành ngon ngọt người
chiến binh uống thêm chút rượu cho tới chừng "ông làm cho người
say". David nghĩ nếu Uri đã ngà ngà say, ông sẽ chuốc thêm tinh thần đồng đội và đưa về nhà với
người vợ xinh đẹp của ông ấy. Không may. Một lần nữa Uri trung tín kia lại ngủ
trong đền vua mà "không có đi xuống nhà mình".
David đã tìm cách dối gạt Uri nhưng Uri không chịu cộng tác. Nhà vua đã
bị cáo trách bởi lòng trung thành khó tả nổi của một người chiến sĩ giỏi. Ông cần
phải xưng tội. Ông phải nói ra tội lỗi của mình. Thay vì thế, ông lại chọn một
con đường hủy diệt lớn lao hơn.
III. David tìm cách dối gạt Giô áp (11.14-25).
Sau khi bỏ qua việc đưa Uri và Bátsêba ăn ở với nhau, David gửi người
chiến sĩ giỏi nầy trở lại với chiến trường cùng với bản án buộc người phải chịu
chết. Ông "viết một cái thơ cho Giôáp, và gởi nơi tay Uri" (câu 14).
Bức thơ nói: "Hãy đặt U-ri tại hàng đầu, nơi hiểm nguy hơn hết của chiến trận, rồi
hãy rút ra xa người, để người bị đánh và chết đi".
Hãy hình dung Giôáp tại đồn chỉ huy đang đọc bức thư nầy. Giôáp không phải
là người xa lạ đối với bạo lực và sự báo thù như chúng ta đã biết trước đây.
Ông cũng không phải là người xa lạ đối với David. Ông là cháu của David. Ông biết
rõ David có vấn đề đối với những phụ nữ xinh đẹp. Có lẽ ông biết Bátsêba. Giờ đây
ông đặt vấn đề ở trước mặt mình. Không cần biết bên nào là vô tội, số phận Uri đã
bị định rồi. Hãy chú ý các câu 16-17.
“Vậy,
khi Giô-áp vây thành, bèn đặt U-ri tại chỗ đã biết có lính mạnh bạo của thù nghịch
gìn giữ. Người trong thành kéo ra đánh Giô-áp, có mấy người trong bọn tôi tớ Đa-vít
ngã chết. U-ri, người Hê-tít, cũng chết”.
Quí vị có nắm được tới đây chưa? Không những Uri mà còn "mấy người
trong bọn tôi tớ David ngã chết nữa". Các chiến binh dũng cảm
khác chẳng có phần gì trong vụ việc bẩn thỉu nầy đã ngã chết để che đậy tội giết
Uri.
Giờ đây tới phiên Giô áp gửi tin về cho David. Ông bảo người đưa tin
trong các câu 19-21:
“Và người truyền
lịnh cho sứ giả rằng: Khi ngươi đã thuật xong cho vua mọi điều đã xảy ra nơi
chiến trận, nếu vua nổi giận nói cùng ngươi rằng: Cớ sao các ngươi đi tới gần
quá đặng hãm thành vậy? Các ngươi há chẳng biết rằng người ta ở trên chót vách
thành bắn tên xuống sao? Xưa ai giết A-bi-mê-léc, con trai của Giê-rút-bê-sết?
Há chẳng phải một người nữ ở trên chót vách thành ném một thớt cối xuống trên
người làm cho người chết tại Tê-bết sao? Vì sao các ngươi đến gần vách thành như
vậy? thì bấy giờ ngươi sẽ tiếp rằng: U-ri, kẻ tôi tớ vua, người Hê-tít, cũng chết
nữa".
Giôáp vốn biết rõ khi David trước hết hay tin bại trận tạm thời nầy, ông
sẽ giận lắm. Đây là một cái giá của sự ngu xuẩn, ngu xuẩn về chiến lược. Giôáp đã
sai người đến tấn công một khu vực thành thị, nơi đây những cung thủ đứng ở
phía trên cao. Đây là một sứ mệnh tự sát. Ông bảo sứ giả rằng khi David hay tin
nầy sứ giả sẽ nói: "Uri, kẻ tôi tớ vua, người Hêtít, cũng chết
nữa" và rồi mọi sự sẽ rõ ràng đối với nhà vua. Đúng như thế đấy. David đã đáp
trong câu 25.
“Ngươi
hãy nói cùng Giô-áp: Chớ lấy làm cực lòng quá về điều đó; gươm, khi giết kẻ nầy,
khi giết kẻ khác. Hãy rán sức hãm thành và hủy diệt nó đi. Còn ngươi hãy giục
người vững lòng bền chí”.
IV. David tìm cách dối gạt Israel (11.26-27).
David đã tìm cách dối mình đến nỗi ông đã phớt lờ đối với tội lỗi. Ông đã
tìm cách dối gạt Uri trong việc giúp ông che đậy tội lỗi của ông. Ông đã tìm
cách dối gạt Giôáp vào việc giúp đỡ che đậy tội lỗi ông. Giờ đây ông đang tìm
cách dối gạt cả nước bằng cách cưới Bátsêba. Các câu 26-27 chép:
“Khi
vợ U-ri hay rằng chồng mình đã thác, thì than khóc U-ri. Khi đã mãn tang, Đa-vít
sai vời nàng vào cung; nàng trở nên vợ người, sanh cho người một con trai. Nhưng
điều Đa-vít đã làm đó không đẹp lòng Đức Giê-hô-va”.
Hôn nhân của một vì vua không phải là một câu chuyện nhỏ đâu. Nhà vua đã
có nhiều vợ rồi, một đám cưới nữa sẽ tạo ra nhiều tin quan trọng lắm. Dân chúng
sẽ chú ý. Hãy hình dung câu chuyện trên tờ bìa nhật báo Jerusalem Times. "Vua
David lấy vợ của anh hùng ngoài mặt trận". Cũng tưởng tượng một câu
chuyện đã chạy dài chín tháng qua khi đứa con ra đời cho đám cưới mới. Mấy ông
chủ bút toà soạn không quên ngày tháng quan trọng như ngày tháng của các trận đánh
chính. Họ không quên thời điểm vị anh hùng ngã chết. Họ không quên thời điểm
nhà vua lấy thêm vợ nữa. Họ có thể đếm tới 9. Dân chúng có thể đếm tới 9.
Thế nhưng, ai sẽ thắc mắc nhà vua? Nhà vua chịu trách nhiệm với ai? Ai
thắc mắc tính trung thực của bậc quân vương cao cả? Đức Chúa Trời đang thắc mắc.
Hãy lưu ý phần cuối của chương.
“Nhưng điều Đa-vít
đã làm đó không đẹp lòng Đức Giê-hô-va”.
Cái nêm tội lỗi giờ đây phân rẽ người vừa lòng Đức Chúa Trời ra khỏi
Chúa.
Chúng ta hãy nắm bắt điều nầy với một vài lẽ thật ứng dụng.
Thứ
nhứt, tội lỗi không diễn ra cách tình cờ, nó đến theo thời gian. Hãy nghiên cứu
Giacơ 1.13-15. Tội lỗi được cưu mang trong trí từ lâu trước khi nó được sanh ra
do hành động. David đã phạm tội với Bátsêba vì chưa bao giờ học nói "không" với những ham
mến về tình dục của mình. Ông chưa bao giờ học tránh né tình trạng vô luân về
tình dục. Hỡi quí ông, hãy tránh tình trạng khiêu dâm! Hãy tránh các mối quan hệ
bất xứng với những người nữ khác! Hãy chạy tránh bất cứ thứ chi dẫn quí vị đưa
ra những quyết định ngu xuẩn để rồi quí vị sẽ hối tiếc trong phần đời còn lại của
mình.
Thứ
hai, khi tội lỗi diễn ra, nó diễn ra thật nhanh. Đế quốc khiến cho David để
ra cả đời lo gây dựng gần như bị hủy diệt trong vòng vài giờ đồng hồ khi sự tỉnh
thức của ông bị hạ thấp. Đừng bao giờ cảm thấy mình được an ninh không bị cám dỗ.
I Côrinhtô 10.12 chép: "Vậy thì, ai tưởng mình đứng, hãy giữ kẻo
ngã".
Thứ
ba, tội lỗi thường có một hiệu quả như nắm tuyết. David đã phạm tội tà dâm.
Khi ấy ông đã nói ra những lời dối trá để che đậy tội tà dâm của mình. Tiếp đến
ông đã giết chết một người vô tội cũng như các chiến sĩ vô tội khác nữa. Tội lỗi
không bao giờ bị cô lập. Nó tăng lên nhiều lắm.
Thứ
tư, che đậy tội lỗi chỉ làm cho nó tệ hại hơn mà thôi. David càng che
giấu tội lỗi của mình, ông càng nhận nhiều việc tệ hại hơn mà thôi. Ngược lại,
Châm ngôn 28.13 chép: "Người nào giấu tội lỗi mình sẽ không được may
mắn; Nhưng ai xưng nó ra và lìa bỏ nó sẽ được thương xót".
Thứ
năm, dù chúng ta hết thảy đều là tội nhân, hết thảy chúng ta đều được ban cho sự
tha thứ. Roma 6.23 chép: "Vì tiền công của tội lỗi là sự chết; nhưng
sự ban cho của Đức Chúa Trời là sự sống đời đời trong Đức Chúa Jêsus Christ,
Chúa chúng ta". Đức Chúa Trời ban hiến ơn cứu rỗi rời rộng
cho bất kỳ ai chịu xây khỏi tội lỗi của họ mà chạy đến với Con của Ngài.
***
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét